Cô nàng tốt bụng
Phan_5
“Rất sai. Anh thấy tôi ngu ngốc chỗ nào? Vụng về chỗ nào? Xấu xí chỗ nào?”nó vừa nói vừa dí sát cái khuôn mặt nó vào mặt hắn.
Tim nó tự nhiên đập thình thịch, nhìn gần hắn thật sự đẹp, mũi cao,môi mỏng, da trắng nõn, mắt sâu, lông mi công vút.
Hắn bất ngờ đẩy nó ra, nó ngã chổng queo trên sàn nhà.
“Nấu cơm đi” hắn bỏ vào phòng bỏ lại nó với bao cảm xúc hỗn độn. Hình như mặt nó đỏ bừng thì phải. sao lại thế nhỉ? Nó thì thầm.
Tim hắn muốn bay ra khỏi lồng ngực. Hắn đứng bất động sau cánh cửa, cảm thấy một thứ cảm giác rất mơ hồ. Tự nhiên hắn cảm thấy Hiền thật đẹp, thật dễ thương. Khi cô dí sát gần vào hắn, hắn ngửi thấy mùi sữa tắm hoa nhài nhè nhẹ của cô, hình như cái nơi hơn bảy năm ngủ yên của hắn ngọ ngậy thì phải. Chính vì sợ cái trạng thái đột ngột này hắn mới vội chạy trốn.
Vì hai người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình mà bữa tối diễn ra thật im lặng, không phê bình, không giải thích. Và tình trạng này cũng kéo dài thêm ba ngày nữa đến khi nó thấy miệng nó sắp đóng rêu thì nó quyết định nói chuyện với hắn. Tối nay nó phải nói chuyện với hắn mới được, theo như người ta nói thì cảm giác tim đập chân run là tình yêu, nếu thế thật thì nó tiêu thật rồi, sao nó có thể thích một anh chàng gay chứ.
Nó mải suy nghĩ mà không biết, có người nhìn nó chằm chằm hơn năm phút. Mãi cho tới khi nó nghe tiếng nhắc “ Hiền” mới tỉnh lại.
“Có chuyện gì thế?” một đồng nghiệp tỏ vẻ quan tâm nó
“Không có gì” nó tỉnh lại.
“Sếp Dương tìm cậu từ sáng đó” cô ta nhắc nó
“Vâng” nó đứng dậy đi về phía thang máy. Trong thang máy nó thấy hai người đồng nghiệp
Đồng nghiệp A nói:” tim tớ muốn ngừng đập khi nhìn thấy anh ấy, tự nhiên mặt tớ nóng kinh khủng”
Đồng nghiệp B: cậu thích hắn rồi, cua hắn đi thôi.
Câu nói đó khiến tâm hồn nó treo ngược trên cành cây. Thích? Thích? Thích? Nếu họ nói đúng thì mình thích một tên gay sao? Đầu óc như một mớ hỗn độn.
Nó đi vào phòng sếp Dương , tự kéo ghế ngồi xuống, im lặng nhìn hắn, nhưng đầu óc nó đang ở phương trời nó cũng chẳng rõ nữa.
“Mẹ tôi nói tối nay cô cùng về ăn cơm”
“Vâng”.
“Chủ nhật này nhà tôi đi picnic muốn cô đi cùng”
“Vâng”
“ Hẹn hò với tôi đi”
“Vâng”
“Cô có thể về chỗ rồi”
“Vâng”
Nó đứng dậy đi ra ngoài, theo thói quen quẹo trái. Khoan, sếp Dương vừa nói những gì ấy nhỉ? Nó không nghe thì phải. Hình như hắn không la cô như mấy ngày trước. Nó quyết định quay lại hỏi, vừa mở cửa, thò đầu vào nó nhìn thấy sếp Dương đang mỉn cười rất vui.
“Sếp vừa nói gì với tôi thế?” nó hỏi xong, mặt ai nó cứng ngắc bất động
“Xin lỗi, tôi không nhớ sếp nói gì cả” nó tỏ vẻ bối rối, xoa xoa đầu mình.
“Cô…” sếp Dương mặt tái mét
“Nếu tâm trạng không vui thì nói sau đi, giờ đầu óc tôi đang lộn xộn lắm, sếp mà la tôi thì mệt sếp thôi” nó thảm nhiên phán một câu, đóng cửa đi ra ngoài, quẹo trái. “hình như mình nghe tiếng hét thì phải” nó nói với chính mình.
Sau khi ngồi trong toa lét suy nghĩ gần hai giờ, nó quyết định một biện pháp an toàn cho con tim già cỗi của nó chính là: tránh mặt kẻ làm tim đập nhanh càng xa càng tốt, nói chuyện càng ít càng tốt, cãi nhau với hắn càng ít càng tốt.
Nó quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình từ tối hôm nay. Nhưng nó chẳng cần phải làm gì cả, bởi vì nó không gặp cái người chung nhà hơn một tuần nay rồi. Nó đoán hắn đi công tác, nhưng nó lại cảm thấy ấm ức kinh khủng, sao hắn đi mà không thèm nói với nó một tiếng nào. Thế có khác gì coi nó như không tồn tại đâu?. Chán nản nó quyết định đi tu sửa sắc đẹp của mình, nó đi đến một tiện tóc rất lớn, nó nói với em nhân viên “ làm sao cho chị nhìn trẻ hơn tí đi”, thế là sau bốn giờ, nó có mái tóc xoăn, ngắn màu vàng, nhìn nó thật khác nha.
Mà dạo gần đây, nó cảm thấy sếp Dương đối với nó rất đặc biệt, nhỏ nhẹ, dể chịu kinh khủng, hắn không còn gầm lên với nó nữa. Dù nó có làm sai hắn chỉ nhắc nhở thôi, thậm chí còn giúp nó sửa lại cho đúng. Nó thật không hiểu, hắn ăn phải bả gì mà thay đổi nhanh như thế. Chính vì thế, nó càng hạn chế tiếp xúc với hắn, cho lành ấy mà.
Mang theo quyết tâm rõ ràng rằng : hai tên cực phẩm này chỉ làm cảnh thôi, không chạm vào được.
Nó quyết định tìm gặp sếp Dương trước. Sau khi nó trình bày với sếp Dương rằng” tôi cảm thấy sếp không bình thường tí nào, sếp mà cứ đối xử với tôi tốt thì tôi thấy sợ đó” sau khi nó nói xong câu đó thì bị đuổi ra khỏi phòng làm việc của hắn và cả tuần rồi nó cũng không bị gọi lên phòng hắn nữa.
Thế là cuộc đời nó trở lên tươi đẹp hơn trong một tuần nay, không bị la, không bị dọa bởi hai cái khuôn mặt thối kia nữa. Nhưng trong lòng nó cứ có một cảm giác mơ hồ gì đó, như mất mát mà nó không biết làm sao để diễn tả.
Nguyện đi phăng phăng vào phòng giám đốc, cô thư ký đã quá quen với cảnh này, nên cũng không thèm ngăn luôn. Hắn bước vào phòng Dũng, tự kéo ghế ngồi rồi nói rõ tình hình cho thằng bạn.
“Tao nên làm thế nào bây giờ?” Hắn hỏi bạn sau khi thuật lại hết suy nghĩ cũng như tình cảnh của mình.
“Thử đi” Dũng khuyên bạn
“Thử như thế nào mới được chứ?” Nguyện bối rối. Hắn đi công tác bên Mỹ hơn một tuần nay, vừa về là tìm ngay thẳng bạn thân để tư vấn vấn đề ngang dải trong lòng hắn. Chính hắn chũng không biết hắn làm sao nữa, hắn nhớ ân nhân, nhấc điện thoại muốn gọi cho cô hơn hai mươi lần mà hắn lại thôi. Chỉ cần nghĩ đến cô, tim hắn lại loạn nhịp. Nhớ tới mùi hương trên người cô, cơ thể hắn lại muốn nóng ran.
“Tạo điều kiện cho bản thân mày gần gũi cô ta trước, thử xem cảm giác có chính xác không đã” Dũng cao hứng.
“Nếu có phản ứng thì làm sao?” hắn tò mò
“Thì thẳng tiến, theo đuổi chứ sao?” Dũng kết luận
“Nhưng cô ta không hợp khẩu vị của tao tí nào” Nguyện nhăn mặt
“Mày còn có cơ hội kén cá chọn canh à?, mày nghĩ là mày bình thường à?” Dũng dực mình đập tay lên vai hắn một cái. Tên ngốc này, rõ ràng là thích người ta muốn chết còn gải bộ. Trong tình yêu quan trọng gì ngoại hình cơ chứ.
“Biết thế. Nhưng nhỡ tao có phản ứng thì sao? “ hắn lo lắng
“Từ từ rồi tính, mày phải xác định rõ ràng đã” Dũng chấn an hắn.” mà cho tao gặp cô ta trước đi, lần trước tron bar xa thế chưa rõ mặt”
“Ừ, mai đi, tao nói cô ta chuẩn bị cơm trưa ”
“Kêu nhóm mình đi nhé”
“Ok. Nhưng tao lo lắng Yến mà nhìn thấy Hiền gây chuyện thì sao?” Hắn biết Yến rất thích hắn nhưng thật sự hắn lại không có tí gì cảm giác với cô cả. Nhưng dù sao, Yến cũng là hàng xóm với hắn từ bé nên hắn cũng không lỡ tách cô ra xa.
“Mày cứ nói người giúp việc là được chứ sao”
“Cũng phải, mà nhìn cô ta cũng không sáng giá lắm”
Tâm trạng hắn giờ rất kích động, vui mừng có, buồn rầu có, lo sợ có. Hắn thực sự không thể tập trung công tác khi mà đầu óc cứ treo bên ân nhân. Lần này, hắn phải tìm hiểu rõ xem cái tâm tình chết tiệt của hắn thực ra là cái gì.
“Băm chết ngươi, băm chết ngươi, băm chết ngươi” nó vừa bằm thịt trên thớt vừa xả cho bớt tức. Hôm qua hắn đi công tác về, chẳng những không thèm nói gì mà phang ngay cho nó một cục tức” mai tôi mời bạn tới ăn cơm, cô làm mấy món theo như tờ giấy này, cho bốn người bạn”. Nó tức lắm mà không làm gì được vì thân là người giúp việc. Mà lão khốn này, biết nó có một mình cũng chẳng thèm vác mặt ra khỏi phòng làm việc mà giúp nó một tay, trong khi thực đơn toàn món tốn thời gian. Chủ nhật mà nó phải bò dậy từ năm giờ sáng để đi chợ, về cái lại vội vàng lao nhanh vào bếp.
Thật tình, hôm qua nhìn thấy hắn, nó lại thấy hồi hộp, tim nó lại không nghe lời tí nào cả, cứ đập bát nháo hết cả lên. May mà hắn không nói nhiều với nó, nếu không không biết nó sẽ tự biến mình thành cái dạng gì nữa.
“Con heo đó có thù gì với cô à?” hắn lù lù đứng sau lưng nó từ lúc nào.
“Anh… dọa chết tôi” nó nhảy dựng lên, lùi về phía sau tí nữa thì làm rơi cả con dao. Đúng là không nên nói xấu người khác không thì có ngày bị đau tim mà chết mất thôi.
“À, có tật giật mình” hắn nhìn thấy mặt cô đỏ lên, thì tâm trạng hắn vui hơn hẳn. Cả đêm qua hắn chẳng ngủ được tí nào cả, đành qua phòng làm việc nghiên cứu dự án xây trung tâm mua sắm, mãi gần sáng mới chợp mắt được một tí thì nghe tiếng lầm lầm của ai đó. Mà cũng tại cô ta, tự nhiên tóc đang đen, lại đi nhuộn thành màu vàng, lại còn uốn quăn nữa chứ, làm hắn hôm qua suýt nữa nhận không ra, tưởng mình vào nhầm nhà. Hơn một tuần không gặp cô, nhìn thấy cô hắn thực xúc động, cố gắng kìm lại cái cảm giác chạy nhanh tới ôm cô vào lòng. Suy nghĩ đó chính là nguyên nhân khiến hắn mất ngủ cả đêm
“Tôi … tôi làm gì nào?” nó lắp ba lắp bắp
“Có cần tôi phụ không?” hắn nhiệt tình hỏi.
“Được không?” nó nghi ngờ
“IQ của tôi rất cao, chỉ cần cô nói tôi khắc hiểu”
“Được, anh lột vỏ tôm đi” Nó nhiệt tình hướng dẫn hắn làm. Nhìn hắn đeo tạp dề, đứng bóc vỏ tôm, tự nhiên nó cảm thấy ấm ấm trong lòng.
Hắn thật thông minh, chỉ cần hướng dẫn là hắn làm được ngay. Chẳng bù cho nó, cái gì cũng phải học vì lần mới thấm, mà thấm rồi thì sẽ quên ngay nếu không sử dụng thường xuyên. Nhìn đôi tay thon dài, trắng nõn kia bóc vỏ tôm, nó lại nghĩ nếu như hai bàn tay đó mà vuốt ve nó thì sẽ thế nào nhỉ?
Ách, sao nó lại có cái tư tưởng không trong sáng với một tên gay cơ chứ.
“Thật biến thái quá đi”
“Cô nói ai biến thái?” hắn bất ngờ hỏi nó
“Ấy, là tôi nói sếp trong công ty tôi thôi” nó bối rối chống chế.
“Sếp cô là kẻ biến thái” hắn tò mò
“Ừ” nó gật gật đầu
“Như thế nào thì gọi là biến thái” hắn lại hỏi nó
“Thì như anh đó” nó vô tư hắt ngay gáo nước lạnh vào mặt hắn
“Cô…” hắn giơ con tôm trước mặt nó. Mặt hắn một màu xám ngắt.
“Tôi đùa thôi, anh đứng nóng” biết mình lỡ lời, nó cúi cúi mặt tỏ vẻ hối lỗi.
“Hừ” hắn tiếp tục công việc. Không thèm nói chuyện với nó nữa. Nó đoán hắn đang bốc hỏa đây.
Thôi kệ, giận thì giận, nó chẳng thèm quan tâm.
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của cả hai, cuối cùng bữa trưa cũng hoàn thành: gà tần thuốc bắc, chả giò, tôm chiên bột, cánh gà chiên nước mắt, salad rau, và món tráng miệng rau câu dừa.
Nhìn một bàn đồ ăn, nó thỏa mãn cười to. Lần đầu tiên trong cuộc đời nó làm nhiều đồ ăn như vậy.
Cười thỏa mãn nó mới quay ra nhìn người phụ bếp, nhưng nó thấy hắn nhìn nó chằm chằm.
“Mặt tôi dính bột à?” nó sờ tay lên mặt hỏi
“Ừ” Hắn máy móc gật đầu, tiến gần tới nó, giơ tay vuốt má nó, mắt hắn không rời khuôn mặt nó. Nó thấy ánh mắt hắn thật ôn nhu.
Nó đứng hình
Reng reng reng
Đúng lúc chuông cửa vang lên khiến cả hai giật mình
“Tôi đi thay quần áo” nó đỏ mặt, bối rối chạy mất.
Đi ra mở cửa, hắn vẫn chưa thể nào bình tĩnh nhịp tim của mình lại. Đầu óc hắn vẫn để ở nụ cười như ánh mặt trời tỏa sáng của cô, lại còn hai má nún đồng tiền nhỏ xíu nữa.
Bữa trưa hôm nay, nó từ chối cùng ăn với hắn và bạn hắn với nguyên nhân có hẹn với chú. Không phải nó không muốn hưởng thành quả của mình mà là ngay khi nó nhìn thấy thêm ba mỹ nam cùng một mỹ nữ nữa trong nhà, nó bị chuột rút. Sao trên đời lại có nhiều người đẹp đến thế, ba người bạn của hắn cũng rất đẹp mặc dù không bằng hắn, nhưng cũng được tám chín phần. Còn mỹ nữ kia thì khỏi chê, người đâu mà cao thế, trắng ơi là trắng, ba vòng rõ ràng, phải nói là siêu hấp dẫn.
Nó thở dài, nhìn lại mình “ sao ông trời lại không công bằng thế nhỉ?”. Đứng với họ, khiến nó cảm thấy mình mới thấp kém làm sao?.
Giờ thì hay rồi, giữa trưa lại phải lang thang đi bụi vì ghen ghét với nhan sắc của người ta. Thật không cái ngu nào bằng cái ngu vào.
Nó đi bộ cả km, thì thấy một quán trà sữa theo phong cách nhật bản, nghiến răng đi vào, nó lại gặp ngay sếp Dương đang ngồi với một em xinh như mộng. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Nó quyết định tới uống ké một phen, dù sao mặt nó cũng khá dày, dày thêm chút nữa cũng không ảnh hưởng gì tới danh tiếng của nó cả.
“Hi, sếp” nó trưng ngay cái mặt trước mặt sếp Dương và cô em trẻ tuổi kia
“Sao cô lại ở đây” hình như hắn bất ngờ khi thấy cô thì phải.
“Ây, quán này của sếp sao? Tôi thèm trà sữa thôi mà, có thể ngồi không?” nó hỏi cho lấy lệ chứ thực ra cái mông của nó đã đặt xuống ghế ngay cạnh cô em xinh tươi kai rồi.
“Chào em. Chị là Hiền lính của sếp Dương” nó chào hỏi lịch sự kèm theo cái nháy mắt với sếp.
“Em là bạn anh Dương, tên Hoa”cô gái thẹn thùng. Máu ghen xấu xa của nó lại nổi lên rồi, sao đi đâu cũng gặp người đẹp thế chứ?
“Em xinh quá,thật xứng với sếp Dương nha” nó không tiếc lời khen. Nhìn nét mặt sếp nó, hình như không vui thì phải. Đàn ông thật khó hiểu, gặp mỹ nữ còn chê cái gì. Nhìn một người thì đỏ mặt thẹn thùng, một người thì đen mặt vì tức giận, nó lại càng muốn chọc ngoáy vài câu.
“Sếp à? Cô em lần trước sếp dẫn đi hát karaoke đâu? Sếp bỏ thật à? Cô ấy cũng đẹp quá mà” lần này thì có hai khuôn mặt cùng đen luôn.
“ Sếp thật vô tình, tôi thấy sếp mới về nước có 7 tháng mà gặp tới bốn năm người bạn gái đó. Nhanh quá đi” nó tiếp tục.
“Hôm trước chú Hòa nói với tôi sếp còn một vị hôn thê nữa mà, sếp lại đối xử không tốt với cô ấy vậy à?” nó cao hứng.
“Cô, im miệng” hắn mất bình tĩnh gào lên.
“Sếp à? Bình tĩnh đi, tôi chỉ là lo em gái này sau này khổ thôi mà” nó khoái chí khi trả thù được tên nhóc vô lễ này.
“Chị ấy nói thật?” cô gái ấp úng nửa ngày mới nói lên lời.
“Đúng vậy” hắn thảm nhiên thừa nhận khiến nó bị hớ.
“Mà tiện thể tôi giới thiệu với em luôn nhé, đây là vị hôn thê của tôi” hắn nắm lấy tay nó dõng dạc nói. Sao tình hình lại thành ra thế này chứ. Sao nó đang nắm thế chủ động, giờ lại thành bị động. Lời muốn nói, không thể thoát ra khỏi miệng. Nó lại chết đứng.
Cô gái khóc to lên rồi bỏ chạy mất, lúc này nó mới phát hiện ra nó bị bắn rồi.
“Sao? Vị hôn thê, em hài lòng chưa?” hắn vui vẻ cười thật to.
“Bớt nhảm đi” nó bình tĩnh lại, cầm ly sữa vừa được phụ vụ mang ra tu ngay một hơi “Thật hèn hạ”
“Ai hèn, ai phá mất cơ hội quen người đẹp của tôi? “Hắn thảm nhiên liếc mắt với nó.
“Tôi chỉ là muốn giúp cô gái tôi nghiệp kia thôi”
“À, thế thì vị trí người yêu của tôi bây giờ sẽ là dành cho em” hắn thân mật gọi nó là em, khiến tóc gáy nó dựng hết cả lên. Đúng là hết sức khủng bố tinh thần yếu ớt của nó mà.
“Mơ đi em, chị đây thèm vào” nó tỏ vẻ mắc ói
“Thèm vào thì tốt, anh chỉ sợ em thèm ra thì khốn anh thôi”
“Anh… đồ điên” nó gắt lên, bỏ đi thẳng.
Đúng là đồ điên, sao đi đâu cũng gặp sao chổi thế này chứ.
Nó vừa ra khỏi quán vài bước chân thì sếp Dương cũng đuổi kịp nó.
“Len xe đi anh chở em về” hắn thảm nhiên. Hôm nay hắn đi con xe vespa màu trắng, con xe này là mơ ước của nó, nhìn đã muốn mê rồi.
“Không phiền” nó từ chối, nhưng thật sự rất muốn ngồi thử xem cảm giác ra làm sao. Mắt nó cũng chẳng thể rời cái xe.
“Em muốn ngồi thử xe này một vòng không?” hắn như đoán được ý của nó vậy.
Suy ngẫm một lúc, nó thấy mình làm gì còn cơ hội nào tốt hơn nữa chứ? Kệ đến đâu hay đến đó, thử trước tính sau.
“Được” thế là nó biết cảm giác ngồi vespa, nhưng nó cũng nhận ra ngồi xe này chẳng khác con wave tàu là mấy. Dương chở nó đi vòng vòng quanh thành phố, hai người cũng không nói chuyện gì nhiều với nhau. Hôm nay hắn rất dịu dàng với nó, thậm chí hắn còn mua cho nó chai nước khi hắn chở nó tới nhà thờ đức bà nữa
Nó lê cái xác về nhà thì cũng hơn ba giờ rồi. Vừa mở cửa nó gặp ngay chủ nhà ngồi ở sofa, mắt không rời tivi hỏi” Đi đâu?”
“Chơi” nó trả lời cộc lốc như câu hỏi
“Với ai?”
“Bạn”
“Bạn nào?”
“Bạn … mà anh hỏi làm gì?” nó gắt lên.
“Cô ở nhà tôi, thì tôi phải biết cô giao du với thành phần nào chứ? Nhỡ người xấu thì tôi còn biết phòng ngừa “ hắn tỉnh queo
“Không cần lo, đồng nghiệp thôi” nó trả lời, rồi đi thẳng vào bếp, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn, bụng nó tự giác kêu ọt ọt.
“Chưa ăn cơm?” hắn thế nào lại đứng ngay sau nó chứ. Nó nhớ tới tình cảnh ban sáng, tự nhiên lại thấy má mình nong nóng.
“Tôi cũng muốn ăn nữa” hắn thảm nhiên nói khi thấy nó đi về phía tủ bát.
Nó lấy hai bát, hai đũa, cùng hắn ngồi ăn cơm. Nó thực rất đói, nên ăn khí thế luôn. Mãi khi đánh hết hai chén cơm nó mới thấy hắn không ăn mà nhìn chằm chằm nó.
“Sao?” nó thấy không được thoải mái.
“Ngon không?”
“Ngon” nó nhìn lại hắn” bạn anh về lâu chưa?”
“Mới về” hắn bắt đầu ăn.
“ Bạn anh có gia đình hết rồi?” nó thực muốn biết, nếu ba người kia chưa có gia đình mà không bị gay thì tốt biết mấy. Nó sẽ có mục tiêu mới.
“Chưa, chỉ có người yêu thôi”
“Giống anh?” nó ngừng ăn
“Ý gì?”
“Ý là nam- nam đó”
“Không” hắn dứt khoát “sao thích tên nào?” hắn lạnh giọng
“Không có, chỉ tò mò thôi” nó chối biến
“Người yêu của họ đều là người đẹp thôi, cô không có cửa đâu” hắn chặt đứt mọi hy vọng của nó.
“ Tôi chẳng thèm” nó quê độ
“Tôi thì sao?”
“Anh ư? Đáng tiếc, đúng là bất hạnh” nó tỏ vẻ thương hại rõ ràng.
“Nếu tôi nói tôi không phải là gay thì cô nghĩ sao?” hắn đặt bát xuống nhìn nó
“Ai tin” Nó bĩu môi một cái tiếp tục ăn.
“Thử không?” hắn đột ngột đề nghị. Nó sặc luôn, cái quái gì đang diễn ra thế không biết. Ngày hôm nay sao lắm kẻ thần kinh thế, có tới hai soái ca đề nghị nó làm bạn gái nhưng lại chẳng có tí nào thật tình cả.
“Ăn lắm dửng mỡ à?”
“Tôi nói thật” hắn tỏ ra vô cùng nghiêm túc với khuôn mặt nghiêm chỉnh nhất.
“Xin nhường cái vinh dự đó cho người khác, tôi đây gái già ngu ngốc không dám nhận” Nó mỉa mai.
“Tại sao không dám?” hắn đứng dậy túm lấy tay nó, gằn giọng. Chưa ai dám từ chối hắn, vậy mà cô ta, một gái già chân ngắn ngu ngốc dám khinh bỉ lời mời làm bạn gái của hắn. Hắn cảm thấy vô cùng bị coi thường “Cô thấy cô không xứng chứ gì? Yên tâm đi tôi không để ý đâu”
“Không xứng? anh không xứng với tôi thì có” nó hất tay hắn ra, gằn giọng. Tên khốn, chảnh chẹo này lại dở chứng đây mà “Tôi đây tuy không sắc nước hương trời, không lắm tiền nhiều của, IQ tuy thấp nhưng dù sao tôi cũng là 100% con gái, không giống ai kia đâu”.
“Tôi không phải gay” hắn gào lên. Đôi mắt đỏ au của hắn nhìn thật kinh khủng, khiến toàn thân nó run rẩy. Nó lùi hai bước, quay đầu chạy thẳng vào phòng.
Cái não nhỏ bé của nó không thể tiêu hóa hết chuyện của ngày hôm nay. Nó cũng chẳng có giác quan thứ sáu để sử dụng nên đương nhiên cái chuyện nào là thật, chuyện nào là giả,nó hoàn toàn mờ mịt.
Lại một đêm mất ngủ.
Nó không hề biết rằng đêm nay có tới ba người mất ngủ chứ không phải một mình nó.
“Tổng giám đốc, anh Dũng tới ạ” giọng cô thư ký ngọt ngào vang lên
“Cho vào đi”
“Vâng”
“Sáng sớm đã đến tìm có chuyện gì thế?” Nguyện lười biếng nhìn đống hồ sơ trên bàn
“Tao tiện đướng ghé qua thôi”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian